Lý Chiêu Đệ nghe vậy thì cười, mặt đầy nếp nhăn.
“Cô nói gì vậy, chúng ta gần mười năm không gặp, sao lại nói tôi không già đi, tôi soi gương còn thấy mình già đi nhiều rồi!”
Đỗ Hồng Ngọc thầm nghĩ đúng là không nhìn ra, chủ yếu là do bà cụ tinh thần tốt, nghĩ đến lúc bố mẹ Hà An Hải mất, một chàng trai trẻ cũng suy sụp tinh thần, mấy tháng sau mới hồi phục, huống chi Lý Chiêu Đệ là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Lúc đó bà ta cũng sợ, sợ bà cụ không chịu đựng nổi, nhưng bây giờ thấy bà cụ, bà ta mới biết bà cụ không chỉ chịu đựng được, mà tinh thần còn hơn khối người trẻ.
Mấy năm nay, bà ta gặp không ít người trẻ, cũng có người trạc tuổi bà ta và Lý Chiêu Đệ, người nào người nấy đều tiều tụy, rồi không lâu sau thì mất. Có khi người ta sống là nhờ một hơi thở, hơi thở tàn thì dù bao nhiêu tuổi cũng không sống nổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây