Tiếng kêu khóc của Vương Xuân Phong rất lớn, dù là ban đêm nhưng sân phơi có rất đông người, mọi người đều không nhịn được mà nhìn về phía bà ta.
Vương Xuân Phong lao đến như một mụ điên, làm bộ muốn đánh Hà Thủy Sinh, miệng không ngừng chửi rủa.
“Đều tại ông bày đặt chuyện tuần tra đêm, giờ con Thúy Anh nhà tôi ra nông nỗi này, mặt mũi hỏng hết rồi. Nó còn chưa lấy chồng, giờ biết sống sao đây hả? Ông làm đội trưởng chẳng được tích sự gì, giờ gây ra chuyện này, ông phải bồi thường cho con gái tôi!”
Vương Xuân Phong túm chặt lấy Hà Thủy Sinh không buông. Con gái bà ta tuy không phải xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cũng đâu đến nỗi nào, hơn nữa nuôi đến chừng này tuổi rồi, hôn sự với nhà họ Trần không thành thì cũng dễ dàng tìm nhà khác, nhưng giờ mặt nó bị rách một miếng, nhỡ để lại sẹo thì giá trị con bé chẳng phải giảm xuống sao!
Nghĩ đến đó, Vương Xuân Phong càng thêm căm hận, đổ hết tội lỗi lên đầu Hà Thủy Sinh vì đã tổ chức tuần tra đêm, hoàn toàn quên mất chính vợ chồng bà ta tiếc công tiếc của, không nỡ để con trai đi tuần mà đẩy con gái ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây