Hà Thúy Anh đau đến mức trước mắt tối sầm, tiếng kêu la chẳng khác gì tiếng giết người.
Đợi đến khi cô ta tỉnh táo lại thì phát hiện tay chân mình đều không thể cử động, chỉ có thể nằm im trên mặt đất như một người tàn phế, trong lòng cô ta càng thêm hoảng sợ.
Cô ta thật sự không ngờ Hà Xuân Hạnh lại dám ra tay, cô ta nằm trên mặt đất như một con giòi, chỉ còn miệng là có thể cử động.
Sắc mặt cô ta đau đớn đến tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán, trông vô cùng chật vật.
“Hạnh Tử, cháu làm gì vậy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây