Không chỉ Lý Chiêu Đệ nghĩ như vậy, ngay cả Mã Hương Mai và Hà Trường Thanh cũng nghĩ như vậy, thỉnh thoảng thật sự có nhắc tới cậu, nhưng chủ yếu vẫn là nhớ nhung, oán niệm gì đó thật sự không có.
“Con có tiền đồ, chúng tôi vui mừng còn không kịp đâu, lúc cha con còn sống thường nói, con là chim ưng, là phải bay trên bầu trời, chúng tôi chỉ cần biết con bình an là được, những thứ khác đều không cần nhúng tay quá nhiều, con có con đường của mình phải đi, chúng tôi cũng có con đường của mình phải đi.”
Hà Trường Thanh liền nghĩ đến lời anh hai mình trước đây thường nói, ông nghĩ anh hai nói đúng, có thể bay ra ngoài giống như chim ưng, vậy dĩ nhiên là phải bay lên bầu trời.
Bọn họ không có bản lĩnh gì, có thể trồng trọt tốt, đây cũng là một loại bản lĩnh.
Hà An Hà nghe thấy chú ba nhắc tới cha mình, ánh mắt anh cũng có chút hơi cay cay, “Buổi chiều con sẽ đến trước mộ cha mẹ nói một tiếng, cũng phải cho họ biết là con đã trở về.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây