Cũng may Hà Xuân Hạnh không có mặt ở đó, nếu như cô biết người ta hình dung cô như vậy, không chừng sẽ cười lạnh một tiếng rồi cho họ thấy một nắm đấm vỡ cây đại thụ.
Chỉ một nhà Hà Trường Lâm, cô cũng lười để ý đến bọn họ, cho tới bây giờ cô cũng không để cả nhà này ở trong lòng, chỉ cần sự ầm ĩ của cả nhà này, cho dù cô cái gì cũng không làm, bản thân họ cũng có thể ầm ĩ đến long trời lở đất.
Hai người Vương Xuân Phong và Hà Thúy Anh cũng ở trong phòng nghe động tĩnh bên ngoài, phía sau dần dần không còn tiếng động cũng làm cho hai người hoang mang không thôi.
Đợi đến khi hai người đi ra xem xét, người vây quanh bên ngoài đã không còn, Mã Hương Mai mắng chửi cũng không còn, nhưng ngay cả con trai và cháu trai của mình cũng không còn nữa.
“Mấy người này chạy đi đâu hết rồi?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây