"Không đạt tiêu chuẩn chính là không đạt tiêu chuẩn, con lợn của các anh không đạt tiêu chuẩn, hoặc là các anh tự lùa về nuôi đến khi nào đạt 120 cân rồi mang đến, hoặc là ai muốn thì cho người đó cũng được!" Nhân viên thu mua nói không chút do dự.
Thời buổi này, lợn không phải muốn có là có được. Dù sao lúc này cũng không cho phép mua bán, một khi đã mở đầu cho việc mua bán, thì cứ đợi bị Hồng Vệ Binh bắt đi là vừa, đến lúc đó còn sống được hay không cũng chưa biết.
Cho nên, lời nhân viên thu mua nói thật ra là bảo họ lùa lợn về, còn chuyện nuôi đến khi nào đạt 120 cân rồi mang đến, thì đừng hòng, dù sao mùa đông cũng sắp đến rồi, cỏ lợn cũng không kiếm được nữa, lợn sẽ phải ăn lương thực!
Nhìn đám thanh niên trí thức này là biết bọn họ không thể nào lấy khẩu phần lương thực của mình để nuôi lợn, lùa về thì cơ bản là chỉ có nước giết thịt.
Lời nói không chút nể nang của trạm thu mua đã xé toạc ảo tưởng của đám thanh niên trí thức, đa phần đều thất thần lùa lợn về, rồi lại thấy những người thôn Nam Sơn vui vẻ cầm giấy đi đổi tiền, rồi lại sang trạm chăn nuôi bên cạnh chọn lợn con để nuôi cho năm sau, dáng vẻ vui mừng của họ như những mũi kim đâm vào mắt đám thanh niên trí thức.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây