“Nếu hoàn cảnh đằng đó tốt thật, thì sẽ sắp xếp xem mắt vào đầu mùng ba, mùng hai em sợ cháu cả phải cùng cháu dâu về nhà mẹ đẻ, mà đầu mùng bốn thì nhóc Tiếu lại về quân đội rồi.”
“May mà cô không bị người ta lừa cho mụ mị đầu óc, cuối cùng cũng có dáng vẻ của người làm mẹ rồi... Được rồi, chờ chút nữa nhóc Tiếu về, tôi sẽ chuyển lời cho nó.” Dứt lời, dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, Hồ Tú nhắc nhở em dâu: “Chuyện này cô đừng vội khoe khoang ra ngoài đấy nhé.” Lỡ có vấn đề gì thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của Đại Ny.
Nghe vậy, vẻ mặt Trần Quế Lan hiện lên sự khôn khéo: “Chị dâu cả cứ yên tâm, em đâu có ngốc đâu. Nói ra lỡ có người không biết xấu hổ, cướp chồng của Đại Ny nhà em thì sao?”
Đến cả em dâu ba ngốc nghếch kia, bà ta cũng không nói, vì nhà Mai Hoa cũng có một con nhóc mười sáu tuổi.
Hồ Tú: “...” Ý của bà có phải thế đâu?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây