Tuy nói thì nói vậy, thế nhưng nghĩ đến chuyện cha đằng trai là chủ nhiệm xưởng phân xưởng trong xưởng dệt, Trần Quế Lan lại không khỏi vui mừng. Nếu có một con rể là người thành phố, sống lưng bà ta sẽ thẳng hơn hai phần.
“Không phải Đại Ny mới mười bảy tuổi ư?” Xem mắt vào tuổi này có phải hơi sớm rồi không?
Lận Đình đã gặp mặt Đại Ny mấy lần rồi, cô ấy là một cô gái chịu thương chịu khó, diện mạo cũng giống thím hai, nhỏ nhắn, xinh xắn. Chẳng qua tính cách của cô ấy khá ngại ngùng, mỗi lần nói chuyện với cô đều đỏ mặt, còn không dám nhìn thẳng vào cô.
Tuy nói thời đại này có rất nhiều cô gái xem mắt, kết hôn vào năm mười bảy, mười tám tuổi, thế nhưng nếu chuyện này xảy ra dưới mí mắt mình, Lận Đình vẫn hơi khó chấp nhận.
Cả người Trần Tú Lan vẫn đang chìm đắm trong niềm vui khi sắp có con rể là người thành phố, nghe vậy thì thờ ơ nói: “Chuyện này có hề gì đâu. Mới chỉ xem mắt chứ đâu phải lập tức kết hôn ngay, dù có kết hôn thì cũng là chuyện của mấy tháng sau rồi, lúc đó Đại Ny đã mười tám, sao lại không thể kết hôn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây