Một lát sau, Tiền Dung Dung mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, cố gắng không để mình khuỵu xuống, gắng gượng nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Lâm Giảo Giảo mỉm cười: “Không hiểu thì tôi có thể nói rõ hơn.”
Nụ cười rất dịu dàng, nhưng trong mắt Tiền Dung Dung toàn là sợ hãi, tóc gáy dựng đứng, gần như hét lên: “Không cần!”
Nhưng khi nói xong, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của bà mối và Lý Đào Hồng, cô ta ngừng lại, khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: “À, tôi... tôi nhớ ra là mình có việc, phải đi trước.”
Sau khi nói ra lời này, Tiền Dung Dung thậm chí không dám nhìn phản ứng của mọi người, loạng choạng quay lưng chạy đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây