Mà người cha Lận Thắng Lợi này, chính là người cưng chiều nguyên chủ nhất nhà.
Theo cách nghĩ của ông, thì con gái lớn lên sẽ phải gả chồng, nhân lúc ở nhà nên hưởng thụ nhiều một chút.
Vì thế, không chỉ có mỗi Lận Đình được cưng chiều, mà chị gái Lận Tương của cô cũng vậy.
Cuối cùng cũng nhìn thấy con gái, hốc mắt Lận Thắng Lợi ê ẩm, thế nhưng lại không tiện khóc trước mặt nhiều người như vậy. Ông gắng gượng nở một nụ cười: “Con gái, con dậy rồi à? Cha mang bánh ngọt cho con này, con nhanh ăn đi.”
Hồ Tú cũng cười: “Đúng đó, mẹ đã hấp nóng trong nồi rồi, con nhanh đi ăn sáng trước đi.”
Nghe vậy, Lận Đình không lề mề nữa, cô nở nụ cười với mọi người, mặc áo khoác dày vào rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc đóng cửa, bên tai còn mơ hồ nghe thấy câu nói của người nào đó: “Con dâu nhà bà có phúc thật đấy...”
Lận Đình không vì những lời đó mà dừng chân, cô đi thẳng đến nhà bếp.
Thời đại này không có phòng tắm riêng, bình thường mọi người đều múc nước ở vại nước trong bếp để rửa mặt, sau đó đổ nước bẩn ra sau nhà.
Chờ sửa soạn sạch sẽ, Lận Đình móc lọ kem dưỡng da từ trong túi ra.
Khi cô đang bôi lên mặt, cha mẹ cũng đẩy cửa bước vào.
Lận Đình đoán được hai người có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô, đã sớm chuẩ bị tâm lý, thế nhưng cô vẫn bị những lời mẹ mình nói làm cho kinh ngạc.
Cô trợn tròn mắt, ấp úng hỏi lại: “Mẹ, mẹ nói... nói gì thế?”
Lý Đào Hồng bưng đồ ăn sáng lên cho con gái, sau đó kéo cô ngồi xuống cạnh bàn, nhìn cô với ánh mắt hiền hòa rồi nói: “Con kinh ngạc như thế làm gì? Sớm hay muộn con cũng phải tái hôn mà. Chẳng lẽ con muốn ở lại nhà họ Hoắc thủ tiết cả đời?”
Nói đến đây, lòng Lý Đào Hồng lại trở nên buồn bã khó chịu.
Cũng không biết số của Đình Đình bị sao nữa, từ sau khi kỳ thi đại học bị hủy bỏ, mọi việc của cô đều không thuận lợi.
Tìm được một công việc thì bị người có chỗ dựa cướp mất, vất vả lắm mới chọn được một đứa con rể ưu tú, bây giờ cảnh còn người mất, con gái phải góa chồng.
Cuộc sống cứ như bị ngâm trong nước đắng ấy.
Lý Đào Hồng thậm chí còn định lấy ngày sinh tháng đẻ của con gái, lén đến tìm người mù bị nhốt trong chuồng bò kia bói cho cô một quẻ ấy chứ.
Nếu số mệnh cô thật sự không tốt, thì vẫn nên nhanh chóng sửa mệnh lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lận Đình hoàn toàn không biết dự định dưới đáy lòng mẹ mình, lúc này đây, trong đầu cô chỉ còn lại hai chữ “tái hôn”.
Thẳng thắn mà nói, đến tận bây giờ cô vẫn chưa quen với thân phận con gái đã gả chồng, chứ đừng nói đến việc tái hôn.
Lúc trước cô còn tưởng cha mẹ sẽ tò mò về chuyện cô cuỗm tiền bỏ trốn cơ.
“Con ngẩn người làm gì? Mẹ đang nói chuyện với con đấy.” Thấy con gái ngớ người ra, Lý Đào Hồng là người nóng tính lập tức giơ tay đập cô một cái.
Lận Thắng Lợi vẫn luôn im lặng không nói gì, thấy vậy thì vội đưa tay cản vợ lại. Ông đẩy chén cháo đến trước mặt con gái, rồi cười nói: “Sốt ruột làm gì, để cho Đình Đình ăn no bụng đã chứ.”
Đôi mắt Lận Đình cong cong: “Con cảm ơn cha.”
Lý Đào Hồng lườm chồng: “Chỉ mình ông biết làm người tốt.”
Tuy nói vậy, nhưng cuối cùng bà cũng cố kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, chờ con gái bưng cháo lên ăn, bà mới giải thích: “Không phải mẹ giục con phải tái hôn ngay bây giờ, chẳng qua mẹ chỉ nhắc nhở con phải tính toán trước cho tương lai... Con cũng đừng lo mẹ chồng con sẽ không vui, vì chuyện tái hôn này là bà ấy chủ động nhắc đến.”
Đối với lập trường của mẹ chồng, Lận Đình không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Cô đưa cho cha mẹ mỗi người một miếng bánh ngọt. Khi hai người đều có biểu cảm vui mừng, cô mới chậm rãi bày tỏ thái độ: “Con không phản đối chuyện tái hôn, thế nhưng con phải để tang cho Hoắc Tiếu ba năm. Sau ba năm, chúng ta lại bàn sau.”
“Ba năm á?” Lý Đào Hồng cau mày, theo quan điểm của bà, chỉ cần để tang một năm là được rồi.
Tuy rằng bà rất tức vì Hoắc Tiếu c.h.ế.t sớm, hại con gái bà phải trở thành góa phụ khi còn quá trẻ, thế nhưng sự hi sinh của anh là vì nghiệp lớn nước nhà, rất đáng kính nể.
Chẳng qua ba năm quá lâu, đến lúc đó con gái bà đã hai mươi tư tuổi rồi. Năm bà mười tám tuổi đã mang thai thằng cả.