Lận Đình đi giày xuống giường, tiến lên sờ tay chồng, quả nhiên, lạnh buốt.
Cô nhỏ giọng nói: “Trong nồi và trên bếp than còn nước nóng, anh đi tắm trước đi, sau đó ngâm mình một chút, em sẽ mang quần áo tới cho.”
Hoắc Tiếu đáp: “Không cần, đưa quần áo cho anh, em cứ ngủ tiếp đi.”
Nghe vậy, Lận Đình đang lật quần áo sạch quay đầu liếc anh một cái, giọng điệu kiên quyết: “Em sẽ lấy cho! Anh mau đi tắm đi, đừng để bệnh nhé.”
Hoắc Tiếu muốn nói rằng anh không sao, ngay cả tuyết trên núi anh cũng đã nằm, huống chi là mùa xuân ấm áp hơn mười độ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây