Lận Đình vốn tưởng đường về cũng sẽ rắc rối như vậy.
Thế nhưng cô không ngờ rằng sau khi rời khỏi trạm xe lửa, cô đã được hai anh trai dẫn đến bên cạnh một chiếc xe jeep.
Chưa chờ cô kịp hỏi ra những thắc mắc trong lòng, thì cửa ghế phụ của xe jeep đã bị người ta mở ra.
Vương Xuân Linh nhảy xuống xe, híp mắt đánh giá cô gái đứng bên ngoài - người đã khiến toàn bộ công xã người ngã ngựa đổ.
Bà ấy làm bí thư của công xã Hoắc Gia Trang chưa được hai năm, lúc trước mặc dù đã nghe nói trong đại đội Hướng Dương có một sinh viên đại học, thế nhưng đây là lần đầu tiên bà ấy được gặp cô.
Thẳng thắn mà nói, chẳng có gì đặc biệt cả.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu nhất định phải kể ra một điều đặc biệt, thì đó là làn da cô đen hơn phần lớn xã viên.
Nhưng nghĩ đến chuyện nhờ có đối phương, bà ta mới có thể được lãnh đạo cấp trên điểm tên khen ngợi, thì Vương Xuân Linh cũng không quan tâm cô da đen hay da trắng nữa, mà lập tức tiến lên bắt tay cô, rồi cười nói: “Chào đồng chí Lận nhé! Chúng ta từng nói chuyện qua điện thoại rồi, tôi là Vương Xuân Linh. Tiểu đồng chí làm tốt lắm, toàn bộ công xã chúng ta đều tự hào về cháu.”
Lận Đình vừa biết được thân phận của người đến, đã bị sự nhiệt tình của bí thư Vương khiến cho kinh ngạc.
Chờ sau khi hiểu được ý nghĩa trong những lời nói của đối phương, đáy lòng cô chợt cảm thấy không vui.
Là một nhân viên có nhiều năm kinh nghiệm bị bóc lột, cô hiểu rõ rằng hầu hết các lãnh đạo đều có bệnh hình thức.
Mà người trước mắt cô đây, rõ ràng cũng lợi dụng thân phận vợ liệt sĩ của nguyên chủ để thu lợi về mình.
Tuy cô rất không vui, nhưng Lận Đình cũng đã qua cái tuổi hành động theo cảm tính rồi.
Nếu đối đầu trực diện với bí thư Vương vì những chuyện đã xảy ra, thì chẳng có lợi gì với cô, hay với cha mẹ cô cả.
Nhưng mà, nếu đối phương vẫn tiếp tục rêu rao chuyện của cô, cô nhất định sẽ ra tay.
Dù sao trong ký ức của cô, mặc dù Vương Xuân Linh này có chút tham quyền, thế nhưng là một người biết suy nghĩ cho người dân.
Nghĩ vậy, trên môi Lận Đình nở một nụ cười chua chát: “Lúc đó sở dĩ tôi rời đi một cách lặng lẽ, ngoại trừ vì sợ người nhà không đồng ý, thì còn vì không muốn lợi dụng, rêu rao sự hi sinh của Hoắc Tiếu. Anh ấy là anh hùng, sao có thể để anh ấy trở thành đề tài câu chuyện trong miệng người khác được?”
Quả thật Vương Xuân Linh thật sự có ý định tuyên truyền về chuyện của Lận Đình.
Đây là một cơ hội tốt để thúc đẩy sự đoàn kết giữa quân đội và dân thường.
Thế nhưng bây giờ nghe Lận Đình nói vậy, tuy nụ cười trên gương mặt bà ta vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại đang thầm suy nghĩ xem có phải Lận Đình đã đoán được ý định của bà ta rồi không?
Cô nói vậy là cố ý muốn chặn miệng của bà ta đúng không?
Đúng lúc này, Lận Vĩ đã cất hành lý xong đi tới, vờ như không nhìn thấy bầu không khí quái lạ giữa hai người, anh ấy cười nói: “Bí thư Vương, chúng ta lên xe trước đi.”
Người đàn ông ngồi ở ghế lái cũng cất giọng thúc giục: “Này, bà Vương, bà lải nhải nhiều thế. Mau lên xe đi, ông đây phải quay về trước khi trời tối.”
Bị mắng là lải nhải, biểu cảm trên gương mặt Vương Xuân Linh cứng đờ, thế nhưng nhớ đến thận phận của đối phương, bà ta lại nhanh chóng lộ ra một nụ cười: “Nhìn tôi này, gặp được đồng chí Tiểu Lận nên vui đến độ chẳng nhớ ra chuyện gì. Lên xe thôi, lên xe chúng ta lại trò chuyện tiếp.”
“Bộ trưởng Hồ là người đứng đầu của bộ vũ trang huyện, là đồng đội với em rể đó. Ngày hôm qua, chính ông ấy đã chủ động nói muốn đến đón em.” Lợi dụng chút thời gian trước khi lên xe, Lận Vĩ nghiêng người khẽ nói nhỏ vào tai em gái mình.
Sau đó, anh ấy móc túi lấy ra một chiếc khăn tay, khom lưng bốc lấy một nắm tuyết, rồi mới leo lên xe.
Xe jeep có bảy chỗ ngồi.
Đây là lần thứ hai Lận Minh được đi xe ô tô (lúc đến là lần thứ nhất) nên có chút bó tay bó chân, anh ấy bị xếp ở hàng cuối cùng với hành lý.
Lận Đình và anh hai lại ngồi ở hàng giữa, thuận tiện trò chuyện với hai lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu.