Vân Mộng Hạ Vũ
Có thể có sắc mặt tốt mới là lạ đó.
Có trời mới biết, sau khi em gái cuỗm tiền chạy trốn, Lận Vĩ đã đến nhà họ Hoắc để kiểm tra đồ đạc của cô.
Khi anh ấy phát hiện ra rằng, ngoại trừ quần áo và tiền bạc, thì tất cả những lá thư từ người yêu cũ mà em gái anh ấy vẫn luôn vô cùng trân trọng cũng biến mất theo, đầu của anh ấy quay cuồng.
Nếu không phải em gái kịp thời gọi điện thoại về, thì Lận Vĩ đã chuẩn bị đi tìm bạn học của cô để hỏi địa chỉ, rồi tự mình chạy đến Tây Tạng bắt người rồi đó.
Không ngờ, anh ấy lại đoán sai.
Thế nhưng!
Cho dù cô có thực sự đến bộ đội để nhận lại di vật của em rể, thì cũng không thể dễ dàng tha thứ cho cô như thế được.
Con nhóc c.h.ế.t tiệt này không có miệng chắc?
Muốn đi sao không rủ anh ấy đi cùng?
Cô muốn khiến mọi người lo lắng c.h.ế.t hả?
Càng nghĩ càng giận!
Lận Vĩ đẩy người anh trai hiền lành đang cười ngơ ngác ra, nghiêm mặt đưa tay về phía em gái mình: “Nhảy xuống đây.”
Lận Đình nhìn đám đông đang chen lấn nhau, cũng nhập gia tùy tụy thả gói hàng xuống trước, sau đó bắt đầu nhảy ra khỏi cửa sổ.
Khi được anh trai đón lấy, đỡ xuống đất, còn chưa kịp nói chuyện, thì trên gương mặt đã truyền đến cảm giác đau xót.
Lận Vĩ cởi gang tay ra, giơ một tay lên bóp mặt em gái rồi kéo ra ngoài: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia, em có thấy mình quá đáng không hả? Anh còn tưởng em bỏ trốn đi tìm thằng kia rồi chứ?”
Lận Đình cũng có một người anh ruột, cô đứng thứ hai trong nhà, do mẹ cô vô tình mang thai, phải nộp tiền phạt mới được sinh ra.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều bị anh trai bóp mặt thế này, cho nên cô đã quá quen thuộc với hành động này rồi.
Lần này, khi cảm giác đau đớn quen thuộc truyền đến, Lận Đình lập tức quên đi cảm giác xa lạ và xấu hổ, vô thức cau mày đập vào tay anh ấy một cái.
Thế nhưng khi vừa nâng tay lên, cô đã bị những lời nói của đối phương làm cho kinh ngạc đến choáng váng.
Thấy vậy, đôi mắt đào hoa giống hệt cô của Lận Vĩ khẽ nheo lại, nghiêm túc hỏi: “Anh đoán trúng rồi chứ gì?”
Rõ ràng Lận Đình cũng là người bị hại, thế nhưng lúc này, ánh mắt cô vẫn vô thức trốn tránh, chột dạ không thôi…
“Em có ý gì? Thằng kia là thằng nào?” Lận Minh đập vào tay em trai để anh ấy buông mặt em gái ra, không hiểu hai người đang nói chuyện gì mà thoạt trông có vẻ bí hiểm như thế.
Lận Vĩ chưa bao giờ cho người thứ hai nghe về những nghi ngờ trong lòng mình.
Bây giờ em gái cũng về rồi, anh ấy lại càng không có ý định nói ra.
Đôi mắt anh ấy cong cong: “Không có gì, em đùa thôi.”
Tuy ngoài miệng anh ấy nói vậy, thế nhưng ánh mắt anh ấy nhìn về phía em gái thì chẳng có vẻ gì là đùa giỡn cả.
Lận Đình: “...”
Có lẽ do đã quên đi nỗi bối rối ban đầu, cũng có thể do Lận Vĩ giống anh trai cô đến bảy, tám phần, thế nên Lận Đình không căng thẳng nữa, vì dù sao việc trái lương tâm kia cũng đâu phải do cô làm đâu.
Vì lẽ đó, cho dù sau khi anh hai biết mọi chuyện, có ý định tính sổ với cô đi nữa, cô cũng không sợ hãi, thậm chí còn có ý đập nồi dìm thuyền.
Dáng vẻ đó của cô khiến Lận Vĩ tức đến muốn đánh người.
Mà Lận Minh lại nhìn em trai và em gái mình với ánh mắt nghi ngờ, thế nhưng nhìn mãi một hồi lâu vẫn chẳng thể nhìn ra gì cả, anh ấy bèn khom người xách một túi hành lý của cô lên: “Được rồi, có ý thì nói sau đi, đứng đây chút nữa là đông cứng luôn đó.”
Vẻ ngoài của anh ấy không giống với em trai, em gái, anh ấy là đàn ông phương Bắc điển hình, cao to thô kệch, mày rậm mắt to, thoạt trông rất nam tính.
Bao quần áo nặng trịch đối với Lận Đình, thế nhưng Lận Minh lại có thể xách lên một cách dễ dàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một cái tay khác của anh ấy cũng không rảnh rỗi, anh ấy tách hai đứa em ra, che chở em gái đi ra khỏi nhà ga.
Từ ga tàu thành phố Băng Thành về đến đại đội Hướng Dương còn phải lái xe thêm nửa ngày nữa.
Lúc nguyên chủ xuất phát, cô ấy phải đi bộ lên trấn trên, chờ trời sáng lại ngồi xe ba bánh lên thị trấn, rồi ngồi xe buýt từ thị trấn lên đến ga tàu Băng Thành.