Thập Niên 70: Vợ Mới Cưới Của Tướng Quân Chạy Trốn Rồi!

Chương 22:

Chương Trước Chương Tiếp

Trần Quế Lan giơ tay lên cản lại: “Kẹo này của cháu không có giấy gói kẹo, cháu bỏ vào túi, lại dùng tay chạm vào, dính bao nhiêu vi khuẩn. Đừng để trẻ con ăn, kẻo lại đau bụng.”

Vương Tú Cầm: “...?”

Thôi được chưa?

Kẹo của nhà ai mà không thế này hả?

Kẹo là thứ hiếm có đấy có được không!

----

Dung Thành.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi giơ tay tạm biệt nhóm chị dâu nhiệt tình đưa tiễn, dưới sự hố tống của bảo vệ Tiểu Trương, Lận Đình nhanh chóng lên xe đi thẳng đến ga tàu thành phố Thượng Hải.

Có lẽ chuyến này khá may mắn.

Nên trong hành trình bốn ngày ba đêm đó, mấy vị khách cùng toa đều không bị thối chân.

Sau khi vui mừng xong, Lận Đình lại không nhịn được mà thầm cười nhạo bản thân quá dễ thỏa mãn.

Quả nhiên, hạnh phúc của con người đến từ sự so sánh.

Nếu là đời trước, bảo cô nằm trên một chiếc giường cứng và hẹp trong suốt ba, bốn ngày, chắc chắn cô sẽ không ngừng kêu khổ.

Nhưng khi so với những trải nghiệm vất vả khi ngồi ghế cứng lúc mới xuyên đến, thì đường về của cô đã thoải mái hơn nhiều rồi.

Nhất là cô còn có sách vở của Hoắc Tiếu để g.i.ế.c thời gian.

Mấy ngày sau đó, khi nhân viên soát vé cầm loa đi đến từng toa tàu thông báo rằng sắp đến trạm dừng Thượng Hải, Lâm Đình vẫn chưa kịp phản ứng lại.

May mà khi đưa cô lên tàu, bảo vệ Tiểu Trương đã đặc biệt chào hỏi với nhân viên soát vé.

Anh ta nói cô là vợ quân nhân, nhờ nhân viên soát vé hãy giúp đỡ cô một tay khi tàu đến trạm dừng Thượng Hải.

Kết quả, khi Lận Đình xuống tàu, nhân viên soát vé đã trực tiếp giúp đỡ xách hai bao hành lý nặng trịch xuống, chẳng để cô phải động tay chút nào.

Không thể không nói, con người ở thời đại này rất nhiệt tình và thuần khác.

Gần như là khắc cái từ “vì nhân dân phục vụ” này vào trong xương.

Cũng ở giờ phút này.

Lận Đình chợt cảm thấy, cô không nên đánh giá nơi này bằng ánh mắt xoi mói nữa.

Dù sao ngoại trừ lúc bắt đầu có chút khổ cực ra, thì mọi thứ của hiện tại đều phát triển theo hướng tốt.

Mà, chỉ khi trong lòng tiếp nhận một thế giới mới, thân phận mới, cô mới có thể sống cuộc sống tốt hơn.

Sau khi suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, Lận Đình lập tức có tâm trạng đi mua sắm.

Cô cất hành lý vào nhà nghỉ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rồi hỏi thăm chị Lưu - một nhân viên nhà nghỉ vô cùng nhiệt tình những nơi mua sắm mà không cần tem phiếu.

Sau đó bước nhanh đến cửa hàng bách hóa.

Thiếu cái gì cũng không thể thiếu nhu yếu phẩm hằng ngày được.

Đúng như chị dâu Phương Anh đã nói, hiếm khi đi xa một chuyến, không biết phải đến tháng năm nào mới được đi chuyến tiếp theo.

Đến khi quay về đại đội Hướng Dương, có một vài đồ đạc có muốn mua cũng không mua được.

Về phần nguyên nhân vì sao đến lấy di vật của chồng mà lại mua thêm một đống đồ, trên đường về cô sẽ chậm rãi tìm cớ sau...

Điều duy nhất khiến Lận Đình lo lắng chính là người nhà của nguyên chủ.

Cũng không biết họ có nhận ra sự bất thường của cô không nữa.

Nghĩ đến đây, có vẻ như lấy chồng cũng là một điều tốt.

Ít nhất không cần ở bên cạnh những người thân thiết với nguyên chủ.

Thời gian sẽ không dừng lại vì bất kỳ ai.

Dù có lo lắng thế nào, thì chuyện gì nên đến sẽ vẫn phải đến thôi.

Còn ba ngày đường xe nữa.

Khi tàu đến ga thành phố Băng Thành, mọi nơi đều có tuyết phủ trắng xóa.

Lận Đình vẫn chưa xuống tàu, khi cô đứng từ xa đã nhìn mấy mấy anh trai mình đang đứng trên sân ga, ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh.

Nhà nguyên chủ có năm đứa con, cô đứng hàng thứ tư.

Bên trên cô có hai anh trai và một chị gái, bên dưới còn có một em trai.

Cô không ngờ cả hai anh trai đều sẽ đến đón mình.

Trong trí nhớ của cô, so với anh cả thành thật, đôn hậu, anh hai lại tinh quái vô cùng.

Trong lòng Lận Đình có chút bối rối, thế nhưng cô cũng chỉ có thể bất chấp mọi thứ vẫy vẫy tay với hai người ngoài cửa sổ.

Hôm nay Băng Thành không đổ tuyết, nhưng có gió.

Đứng trong môi trường âm hai mươi độ, Lận Vĩ chỉ lộ ra một đôi mắt phải dậm chân, nhảy tới nhảy lui để giữ ấm.

Cũng may, anh ấy không phải chịu tội vô ích, con nhóc c.h.ế.t tiệt kia về thật rồi.

Anh ấy dùng tay chọc chọc anh cả vẫn đang ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh: “Anh, Đình Đình ở bên kia.”

Dứt lời, anh ấy lập tức xụ mặt, đi thẳng về phía toa xe của em gái mình.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 51%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)