Còn chiếc quần cũ từ túi đựng urê, giờ đã được nhuộm lên những màu sắc rực rỡ, treo trên dây phơi.
Thấy cô bé trân trọng như vậy, Lận Đình chưa từng trải qua những ngày khổ cực, cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhưng cũng càng quyết tâm với ý định trước đó.
“Ít nữa tôi sẽ lấy cho cô bé thêm vài bộ quần áo, một số tôi cũng không mặc nữa, để đó cũng phí.” Trên đường về văn phòng, Cố Phương nói với lòng trắc ẩn.
Dù nhà họ Phòng không hẳn nghèo, nhưng Lận Đình không ngăn cản lòng tốt của bạn mình.
Hai người lại cười nói vài câu rồi bước vào văn phòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây