Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, xuyên qua lớp vải the mỏng, cô gái có làn da trắng như tuyết lại xinh đẹp hơn vài phần, khiến người ta yêu thích không nỡ rời mắt.
Triệu Phượng Anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi nói: “Người nhà em làm đúng đó, chị dâu sống đến tuổi này, cũng coi như từng va chạm xã hội, nhưng chưa từng thấy ai xinh đẹp như em, lúc ra ngoài đúng là nên giấu đi.”
Lời này là một lời khen, Lận Đình không biết nên trả lời thế nào cho thỏa đáng, cô chỉ đành nở một nụ cười xấu hổ, rồi tiếp tục gội đầu.
Hơn mười ngày không gội đầu, lại không có dầu gội chuyện dụng, nên việc gội đầu có chút khó khăn.
Mà lúc này Triệu Phượng Anh mới phản ứng lại rằng ban nãy Tiểu Lận vừa nhắc đến chuyện cô ngồi xe lửa đi học, bà ấy bừng hiểu ra: “Chị nhớ rồi, lúc trước lão Ngụy nhà chị từng nói, em là sinh viên đại học.”
Nghe bà ấy nói vậy, nhớ lại nỗi tiếc nuối của nguyên chủ, Lận Đình mím môi: “Em mới học được hai năm, còn chưa kịp lấy bằng tốt nghiệp, vẫn chưa được coi là sinh viên đại học.”
“Sao lại không tính?” Về phương diện chính sách, Triệu Phượng Anh không tiện tỏ thái độ, thế nhưng có thể đi đỗ đại học đã là rất giỏi rồi.
Bây giờ xem ra, một cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang thế này, nếu Hoắc Tiếu không xảy ra chuyện, thì đúng là một đôi trời đất tác hợp.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Phượng Anh trầm xuống, nhất thời chẳng còn tâm trạng đâu mà nói chuyện nữa, tập trung tắm rửa.
Sau khi tắm xong, họ lấy nước nóng trong nhà tắm để giặt quần áo.
Về đến nhà, sau khi ăn bát bánh canh chị dâu nấu cho, Lận Đình bị đối phương giục nhanh chóng quay về phòng nằm nghỉ.
Cô cũng không gượng nổi nữa, bèn nghe lời về phòng. Vừa ngả lưng xuống chiếc chăn mềm mại, cô đã ngủ thiếp đi.
Nên tất nhiên cô không biết rằng, sau khi cô ngủ say, Lữ trưởng Ngụy lo lắng chạy về, tự mình kiểm tra diện mạo của cô sau khi rửa sạch nước thuốc.
Càng không biết, do cô đến, nên có rất nhiều quân nhân trong bộ đội tự phát tổ chức các hoạt động quyên góp.
Ngày hôm sau.
Lận Đình bị tiếng chuông báo thức đánh thức.
Cô nằm trong chăn ấm nệm êm, mơ màng một lúc lâu mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chờ phản ứng lại bản thân đang ở đâu, cô lập tức ngồi dậy, xoay người cầm lấy chiếc đồng hồ đeo tay đặt dưới gối lên xem.
Mới năm rưỡi sáng.
Cô ảo não xoa xoa mặt, lần thứ hai cảm thấy việc không có điện thoại di động thật sự rất bất tiện.
Điều khiến cô buồn bực hơn là, cô đã ngủ suốt mười mấy tiếng rồi, nhưng cả người vẫn mệt lả.
Không biết do quá mệt mỏi hay do trong lòng có áp lực, nên hình như cô còn nằm mơ một giấc mơ kỳ quái nữa.
Còn cụ thể là mơ thấy cái gì, bây giờ cô cố mãi vẫn không nhớ nổi.
Lận Đình không làm khó bản thân, cô xoa xoa cái đầu đau nhức, rồi đứng dậy xỏ giày rời giường.
Chờ sửa soạn gọn gàng, lại lấy một chiếc gương nhựa màu đỏ đặt lên bàn, cô bắt chước nguyên chủ, bắt đầu tết tóc hai bên cho bản thân.
Lúc trước chẳng có tâm trạng đâu mà soi gương, nên dù đã đi đến thế giới này được khoảng mười ngày, thì đây là lần đầu tiên cô cẩn thận quan sát diện mạo của cơ thể này.
Vẫn giống hệt trong ký ức, diện mạo này tương tự cô đến tám, chín phần.
Một hai phần khác biệt kia không nằm ở gương mặt, mà ở quần áo và khí chất.
Nếu trang điểm, ăn mặc giống đời trước, thì thật sự là giống nhau như đúc.
Đột nhiên, dường như nhớ đến chuyện gì đó, Lận Đình kéo gương về sát mặt mình, cô không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy một nốt ruồi lệ ở khóe mắt.
Gương mặt cô vốn đã rực rỡ, nay có nốt ruồi này, cô lại quyến rũ thêm mấy phần.
Thế nhưng... thần kỳ quá.
Thật sự có người giống người như đúc ư?
Hay là kiếp trước kiếp này?
Dù sao đến cả chuyện xuyên không cũng xảy ra rồi, còn có chuyện gì không thể nữa đây?
Vừa nghĩ thế, cô lại cảm thấy chuyện này khá bình thường.
Dù sao việc cô trở thành Lận Đình của thập niên sáu mươi là điều không thể chối cãi.
Chuyện cô cần lo lắng nhất ở thời điểm hiện tại... là làm thế nào để sống được đây này.
Nghĩ đến đây, Lận Đình lập tức không còn tò mò nữa, cô nhanh chóng tết xong hai b.í.m tóc, vén về phía trước ngực.