Đầu óc ngơ ngác chậm rãi khởi động lại, sau khi ý thức được nội dung lời nói của người đàn ông, Lận Đình ngồi bật dậy, mở to đôi mắt đào hoa tràn ngập tia m.á.u do buồn ngủ, nhìn chằm chằm người đàn ông: “Anh vừa nói gì cơ?”
Hoắc Tiếu: “...”
Hình như... rất để ý thì phải?
“Không phải em ngủ rồi à?” Gương mặt Hoắc Tiếu trở nên dịu dàng hơn.
Lận Đình cất giọng trách móc: “Em vốn sắp ngủ rồi.” Nhưng lại bị anh dọa tỉnh đấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây