Anh đam mê văn cổ, nhưng bản thân mình lại không hiểu biết rõ. Từ 《 Luận ngữ 》 cho đến 《 Đạo đức kinh 》, vừa đọc hai trang mà mắt đã díp hết cả lại, gật gà gật gù chỉ muốn ngủ, làm Trình Bảo Châu không biết phải nói gì.
Lúc đó, Trình Bảo Châu trợn trừng mắt lườm anh, rút lấy quyển sách của anh: "Anh tỉnh lại đi! Người xưa có câu đại đạo chí giản(*), học sinh tiểu học có khi còn chẳng hiểu ý nghĩa của từ chăm chỉ và tích lũy, chứ nói gì đến cổ văn cứ mấy câu lại xuất hiện chữ không phổ biến."
(*)Đại đạo chí giản Người ở tầng thứ càng cao càng sống đơn giản ảnh
"Vậy em nghĩ đi, hai hôm trước anh bảo em nghĩ, em lại ngại phiền." Từ Xuyên ủy khuất nói.
Trình Bảo Châu chột dạ gãi gãi mặt: Khụ, lúc đó em chưa nghĩ ra còn gì?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây