Từ Xuyên thuận thế tránh người ôm chặc cô, giống như an ủi con gái, không ngừng vỗ nhẹ vào vai của Trình Bảo Châu. Anh cũng không mở mắt, rõ ràng là sắp ngủ, vẫn còn lẩm bẩm nói: "Đừng sợ, anh ở đây."
"Em không sợ, cũng không gặp ác mộng."
Trình Bảo Châu ôm anh thật chặc, hai người tựa đầu vào nhau, nhẹ giọng nói bên tai anh.
Mà sau đó, ánh mắt cô sáng lên: "Em là bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, cảm thấy rất rất hạnh phúc."
Trình Bảo Châu đặt chân lên người Từ Xuyên, Từ Xuyên thành công bị cô làm tỉnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây