Nghe nói anh ta rất thuộc luật, cũng nhạy cảm với hình thức, nếu không đã sớm lăn lộn với đám hồ bằng cẩu hữu kia.
Tưởng Minh Hà lắc lắc đầu nói: "Yêm đứng ở xa, không nghe được."
Trình Bảo Châu bóp cổ tay, ăn dưa thất bại.
Mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, trong sân có giếng nước, vậy nên không có nhiều nước đọng trên tấm đá.
Tưởng Minh Hà nhanh chóng rời đi, Trình Bảo Châu kê một chiếc bàn con ở dưới mái hiên trước cửa phòng khách, bày đồ ăn Từ Xuyên chuẩn bị cho cô lên bàn, nhàm chán đến mức chỉ có thể vừa lắng nghe tiếng mưa rơi vừa ăn cơm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây