Con gái nghẹn đỏ mặt, gấp đến độ giậm chân. Vẫn chưa có vốn từ ngữ phong phú cô bé không cách nào hình dung chính xác hai loại màu xanh lá không giống nhau.
Trình Bảo Châu cắn môi, cố nhịn để cho mình nghiêm túc đừng bật cười: “... Cái gì gọi là màu xanh lá càng đẹp hơn, dù sao thì tháng này con đừng mua, mẹ sẽ không mua cho con, con muốn mua tìm ba con mua đi.
Cô không muốn tán gẫu với con gái, phải mau đi đưa cơm cho Từ Xuyên.
Nói xong xoay người rời đi, để lại con gái khóc thút thít lau nước mắt trong phòng.
Cô bé vô cùng ủy khuất, ngồi trên băng ghế nhỏ đáng thương chu môi nói thầm: “Ba, mới không cho Hảo, mua quần áo!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây