Đến gần giữa trưa thì Từ Xuyên đã bán hết sạch mọi thứ, chỉ còn lại hai quả trứng luộc nước trà. Dù vậy lúc anh đang dọn quán thì hai quả trứng này cũng bị người ăn mì ở quán bên cạnh mua luôn.
“Đồng chí, trứng luộc nước trà nhà cậu làm ngon lắm, ăn thơm hơn mấy quán gần nhà ga rất nhiều.
Từ Xuyên mỉm cười, đẩy sạp hàng đi về nhà, cũng không lấy tiền hai quả trứng luộc nước trà này. Anh từng gặp qua người đàn ông này, là một người có tiền rảnh rỗi háu ăn, thường xuyên đến thành phố đi lung tung, hôm nay vậy mà lại chạy đến chỗ bọn họ.
Về đến nhà, Từ Xuyên dọn dẹp xe gỗ xong thì tắm rửa rồi bắt đầu đếm tiền. Trình Bảo Châu đã sớm chờ đợi, ngồi trên ghế dùng ánh mắt tràn đầy phấn khởi nhìn anh. Tóc Từ Xuyên vẫn đang còn ẩm ướt, nhưng anh không kịp chờ mà bắt đầu đếm. Trừ ra tiền vốn thì một buổi sáng này của anh kiếm lời được hai mươi ba đồng rưỡi. Nếu như buổi chiều còn có thể dọn quầy thì bán được ba mươi lăm đồng là không thành vấn đề. Theo thu nhập này thì mỗi tháng anh chỉ nghỉ ngơi bốn ngày, ít nhất cũng có thể kiếm được bảy tám trăm.
Anh ở thủ đô không có căn cơ gì, mỗi tháng có thể kiếm nhiều tiền như vậy đã là không tệ rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây