Trong đầu bà nghĩ tới nghĩ lui, không hiểu sao một lúc lâu sau thầm nói: “Cũng kì lạ quá, Phúc Duy nhầ ta sao lại lui tới với Từ Xuyên, trông cũng không giống cùng một kiểu người.
Trình đội trưởng trầm mặc không nói nhưng trong lòng nghĩ là Phúc Duy có thể lui tới cùng chơi với Từ Xuyên còn tốt hơn.
Con trai út ngờ nghệch không có mắt nhìn người, Từ Xuyên lại đầy nghĩa khí có mắt nhìn. Lần này giúp Từ Xuyên một lần, không chừng sau này sẽ có cái trả ơn.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, còn sót lại ánh chiều tà.
Từng nhà đều tỏa ra khói bếp, âm thanh gáo chậu soong chảo, tiếng vui chơi huyên náo, tiếng cười vang lên trong thôn làng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây