Trình Bảo Châu cau mày: "Sao biết là không có, thím Bạch Phượng đó đối xử với con gái mình cũng không tốt. Thím ấy đối với chúng ta lúc nào cũng nói cười, nhưng tôi ở vườn rau nghe qua nhiều lần thím ấy mắng người, mà người thím ấy mắng lại chính là con gái của mình."
Thím Bạch Phượng có ba đứa trẻ, trong cả ba đứa trẻ, thì đứa thứ hai dễ dàng bị bỏ lơ nhất. Gia đình của thím Bạch Phượng chính là như vậy.
Nhưng dù thế nào đi nữa, đó cũng là con gái của mình mà? Trình Bảo Châu thật sự không hiểu, thím Bạch Phượng rõ ràng cũng có thể cười, nói chuyện với cô, có lúc còn mang rau củ dại, hay hái nấm hương cho cô, vì sao lại đối với con gái của mình lại hở một chút là mắng chửi như vậy chứ.
Nghĩ tới đây, Trình Bảo Châu dứt khoát hỏi: "Anh có trọng nam khinh nữ không, nếu như con của chúng ta là con gái, anh có thất vọng không, cảm thấy con bé không bằng đứa bé trai không?"
Ánh mắt của cô dán chặt lên người Từ Xuyên, muốn nhìn rõ nội tâm và suy nghĩ chân thực của anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây