"Có có có!" Giang Ngọc Lan đi vào trong phòng, lấy chăn bông từ trong chiếc hòm lớn ở cuối giường ra, bà ấy bỏ chăn vào trong túi vải lớn, nói: "Chăn này là chăn cũ của chị gái Xuyên Tử, hồi con bé lập gia đình, trong nhà làm chăn mới cho nó mang đi, để chăn cũ ở lại nhà."
Nhắc tới chuyện này, bà ấy lại buồn bã nói: "Hồi đó cứ nghĩ con bé có thể trở về mấy ngày, để lại chăn cho nó khi nào về thì có cái dùng, mà bây giờ nó ở xa quá, đừng nói là về nhà ở mấy ngày, chắc phải hai ba năm rồi mẹ chưa được gặp nó. Nhà các con thiếu chăn thì cứ lấy đi, cẩn thận kẻo đêm lạnh lại bị bệnh."
Trình Bảo Châu ở lại nói chuyện với bà ấy mấy phút, rồi mới bê chăn và cây ích mẫu trở về.
Cũng may lúc này đường phố trong thôn vắng lặng, nếu không chuyện cô tới nhà cha mẹ chồng lấy đồ sẽ được truyền khắp toàn thôn.
Từ Hà chờ cô rời đi, mới đi ra khỏi phòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây