Phương Hải vốn là không nghĩ đến buồn ngủ, cô vừa nói như vậy thì ngáp nói: "Có một chút, được về rồi sao?"
Triệu Tú Vân cũng buồn ngủ, gật gật đầu đồng ý, quấn khăn quàng cổ kín mít nói: "Về nhà thôi."
Giờ này cũng không có xe buýt công cộng, bọn nhỏ cố ý để lại cho bọn họ một chiếc xe đạp, Triệu Tú Vân ngồi ở yên sau, cảm thấy hình như tất cả gió đều bị tấm lưng của người ngồi trước chặn lại, ỷ vào không có ai mà bất giác vòng tay qua thắt lưng anh, có chút buồn ngủ dựa vào.
Phương Hải cảm giác được độ ấm phía sau lưng, sợ cô ngủ thật thì ngã xuống, chỉ có thể bắt chuyện.
Nói câu được câu không, Triệu Tú Vân khoe khoang: "Hôm nay người khen em nhiều lắm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây