Rõ ràng là lời hay, Phương Hải nghe mà cả người cảm thấy không thoải mái, điều vui mừng duy nhất chính là bọn chúng trông không giống kiểu người đang yêu, nhẹ nhàng đứng lên nói: "Vậy cháu cứ chờ đi."
Cao Minh không phải chờ đợi, cậu nhóc trong chuyện này quá cẩn thận, luôn nghĩ mọi thứ hoàn hảo rồi nói sau, hiện tại điều lo ngại chính là Hòa Nhi còn quá nhỏ, mỗi khi nói về chuyện đó, cô bé luôn nói: “Mẹ tớ nói ít nhất phải tốt nghiệp đại học rồi mới được có người yêu.
Cậu bé sợ bị dùng lý do này từ chối nên chờ tới tháng sáu năm nay, trong lòng nghĩ tới lo lắng không yên.
Ngay lập tức vẻ mặt cậu bé lo được lo mất, Hòa Nhi vừa quay đầu lại thì thầm với mẹ nói: "Có phải ba con mắng Cao Minh không?
Sao trông tội nghiệp thế. Triệu Tú Vân nghĩ thầm, ba con không đánh nó là tốt rồi, nhưng nghĩ lại thì sẽ không đến mức như vậy đâu, nói: "Chắc không có." Hòa Nhi không thể hiểu được, sau khi về đến nhà mới lặng lẽ hỏi: "Ba tớ vừa mắng cậu hả?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây