Triệu Tú Vân có một loại giận dỗi, cũng có thể là hoàn cảnh thật sự ảnh hưởng đến người ta, cô cảm thấy mình cũng phải dũng cảm hơn, dù sao cũng là ở Hương Giang, cô như vậy cũng không khác người.
Từ buổi sáng Tề Ngọc Hoa ở trong phòng đã muốn nói lại thôi, có lẽ cảm thấy nói thẳng sẽ hơi đắc tội người khác, lại không nhịn được muốn nói chút gì đó, có bộ dáng ruột gan cồn cào.
Càng như vậy, Triệu Tú Vân càng cười khanh khách nhìn cô ấy, tận lực biểu hiện ra ngoài nói: "Đẹp chứ? Lần đầu kiếm được tiền con gái tôi mua cho tôi đấy, tôi không biết quý trọng bao nhiêu, một lần cũng chưa từng mặc, cố ý mang đến đây mặc."
Cô đã thích như vậy rồi, người thức thời đương nhiên nói: "Đẹp, đương nhiên là đẹp."
Dù sao trong lòng người khác nghĩ như thế nào, Triệu Tú Vân mặc kệ, không quen nhìn thì nghẹn ở trong lòng, nghẹn đến mức càng khó chịu càng tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây