Ăn chực cơm từ nhà em gái đi ra, Phương Hải mang theo con gái về nhà, Trần Duyệt rất là không nỡ, khẽ ôm lấy túi của chính mình, muốn đuổi theo cậu và chị họ.
Đi được theo vài bước bị Trần Huy Minh mạnh mẽ ôm trở về.
Phương Hải cũng chỉ có hôm nay không rảnh rỗi, mỗi người trong nhà đều bận, không tiện chiêu đãi, chỉ có thể ôn tồn mà dỗ dành, anh luôn có kiên nhẫn đối với cháu ngoại gái hơn là cháu trai.
Đi được nửa dặm, Miêu Miêu thở dài nhẹ nhõm nói: "Em gái thật là có thể khóc."
Khóc đến mức lỗ tai cô nhóc vang lên ong ong, Phương Hải lại nhớ đến gì đó, nói: "Khi còn nhỏ con còn có thể khóc hơn nó nữa."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây