Phương Hải rất đau lòng, chiến đấu với đội quân, mỗi ngày cô đều là người dậy đầu tiền và người ngủ cuối cùng, kiếm tiền, nấu cơm, cả sinh con cũng không chậm trễ, dường như cả người đều là sức mạnh vậy.
Giờ nghĩ lại, người làm bằng sát cũng sẽ mệt, có ai sức mạnh đầy người, chỉ một mình anh thì không làm được, nghĩ về vợ con, anh khẽ cắn môi chịu đựng.
Sở trường của anh là khoa tay múa chân, cổ tay vợ gầy đến mức véo một phát là có thể gãy, xanh đen mờ mờ dưới mắt, hai gò má lõm vào, con ngươi như treo trên hốc mắt.
Buổi sáng chị Trần nói thế nào?
“Em biết không, đèn phòng bọn em ngày hay đêm cũng sáng, ai la hét vỡ đê thì mặt của em ấy đều trắng bệch.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây