"Nếu như không phải bọn họ vẫn luôn không giải quyết việc chỗ ở, chúng tôi phải sống ở bên ngoài sao? Hộ khẩu nhà chúng tôi vốn dĩ có mười một người."
"Nhà của anh không phải là nhà máy phân cho anh sao? Lão tam nhà anh ở ký túc xá không phải là phòng ở sao? Lúc trước tôi đã nói rồi, các anh không phù hợp để đổi sang căn phòng lớn hơn."
Chiếm chỗ này, chiếm chỗ kia, dứt khoát cho anh ta sống cả phố này đi, chính vì luôn có những người này, con phố không dám mở miệng đối xử đặc biệt với ai, dính vào cũng không sao, bọn họ cũng gặp khó khăn trong công việc.
Triệu Tú Vân nhìn cảnh nước miếng phun loạn, mỗi người một câu không có trật tự gì, bảo bình tĩnh cũng vô ích, cô không nhịn được hét lên: “Mọi người phải nói ra yêu cầu, lãnh đạo mới có thể nghĩ cách giải quyết cho mọi người chứ!
Băng của cô không phải sử dụng để quay những thứ này và thời gian cũng không cho phép.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây