Mỗi ngày cô nhóc đều đi học, sau khi tan học thì đến cung thiếu nhi, có đôi khi buổi tối Vương Tuyết sẽ đến nhà tìm cô nhóc chơi — chơi đến khi sắp đến giờ đi ngủ, người nhà họ Vương làm việc xong mới dẫn cô nhóc về.
Cô nhóc thực sự không có nhiều bạn bè, nhưng mỗi ngày của cô nhóc trôi qua rất thú vị.
Nhìn từ bên ngoài, quả thật cô nhóc là một đứa nhỏ rất yên tĩnh, nhưng thực ra cô nhóc luôn mang cái ghế nhỏ, ngồi ở đầu ngõ giả vờ tập trung nhìn lá cây, nhìn kiến, trong khi lỗ tai vẫn chống lên nghe người ta nói chuyện.
Nếu không phải người nhà mình cũng không nhìn ra.
Phương Hải vừa xem người ta chơi cờ, vừa nhìn đứa bé, trên đường trở về hỏi: “Nếu con muốn nghe, sao không đến gần một chút để nghe?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây