Đồ ăn còn thừa hơn một nửa, ánh mắt Phương Hải nhìn xung quanh: “Mọi người đều ăn no hết chưa?
Triệu Tú Vân gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ đáp: “Sức ăn của một mình anh bằng sức ăn của ba người bọn em gộp lại đấy.
Cái khác thì không nói, nhưng cô và Hòa Nhi ăn cơm trưa nhiều nhất chỉ ăn có hai món, số lượng còn không lớn; nếu như ăn cơm chiều, một món ăn phải được đổ đầy một bồn thì mới đủ cho Phương Hải ăn.
Bởi vậy có thể thấy được anh cảm thấy mệt đến thế nào sau khi huấn luyện, nếu đổi sang người khác thì đã chẳng thể nào chịu nổi rồi.
Phương Hải không cảm thấy có thể ăn là chuyện xấu, ngược lại, có thể ăn là phúc đó. Anh ăn cơm giống như gió thu cuốn hết lá vàng, chẳng mấy chốc mâm cơm đã sạch trơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây