Phương Hải xách cái cặp trên tay, phải nói túi nilon cũng không dễ cầm, cũng không biết đi đâu lấy được một cái cặp, ra cửa còn nhớ mang theo, dễ dùng hơn xách giỏ.
Anh xách đầy hai tay, mỗi tay Triệu Tú Vân dắt một đứa con gái, bỗng nhiên dậm chân: “Em thật là ngốc, đáng lẽ để tối nay hãy đến mua, bây giờ mang nhiều rất mệt.
Phương Hải thở ra: “Không sao, cũng không nặng.
Đây là lời nói thật, thoạt nhìn có vẻ nặng, túi lớn túi nhỏ, nhưng thật ra không hề nặng, còn chưa bằng bình thường huấn luyện vác nặng chạy bộ, không nói những thứ khác, tham gia quân ngũ đều có một thể lực tốt.
Triệu Tú Vân: "Nhiều đồ như vậy sao lại không nặng được."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây