Trước cửa phòng học người đến người đi, cô không dám tin tưởng mà chớp mắt một cái.
Năm tháng giống như đối xử vô cùng tử tế với cô, trông cô càng ngày càng trẻ tuổi; vốn dĩ vẻ ngoài của cô đã rất đẹp rồi, nhưng cô đã ba mươi mà giờ trông như chỉ mới hai mươi ba, hai mươi tư tuổi.
Chuông cảnh báo trong lòng Phương Hải kêu vang, anh nói: “Sao, em không quen biết người đàn ông của em à?
Cứ như là sợ người khác nghe không thấy vậy.
Triệu Tú Vân đi ra ngoài, đặt cuốn sách trong tay vào tay anh, nói: “Sao anh lại đến đây?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây