Đó chỉ sợ cũng là toàn bộ ấn tượng của đứa trẻ đối với ông nội, lúc trở về công xã với mẹ còn liên tục truy hỏi.
Cũng không biết gợi ra chuyện thương tâm nào của Phương Hải, người đàn ông nước mắt không dễ rơi, anh che mặt không nói lời nào.
Triệu Tú Vân có nói lời dễ nghe đi nữa, cũng biết an ủi không có ý nghĩa, chỉ có thể bầu bạn.
Phương Hải sau đó hơi bình tĩnh lại, nói: “Anh nhập ngũ năm ấy, ba cũng cho anh một viên.
Khi đó anh đã không còn là đứa trẻ thèm ăn kẹo, nhưng vẫn luôn bỏ vào túi đến khi chảy. Có lẽ đối với bậc bề trên cả đời chịu khổ mà nói, là món quà lớn nhất có thể tặng con cháu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây