Vì cái dạ dày này của anh, Triệu Tú Vân tốn không ít công phu nhưng thường thường là tốt hơn chút thì lại phải đuổi theo nhiệm vụ lớn nhiệm vụ nhỏ, đi ra ngoài làm gì cô không hỏi, trở về giống như ăn mày vậy, rất giống người trên dưới tám đời đều không ăn no.
Còn cũng không biết chữ no này viết như thế nào.
Miêu Miêu đến miếng bánh nhỏ kia cũng không ăn hết, thừa một miệng nhỏ chia cho ba, Phương Hải há miệng ăn luôn, chưa đã thèm mà chép miệng.
Nếu lúc này lại cho anh một cái nữa, anh vẫn có thể nuốt trôi.
Triệu Tú Vân đều sợ anh no đến mức không đi nổi, bất đắc dĩ nói: "Ngồi xuống đi đã."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây