Phương Hải biết chữ cũng là sau khi có con, vì đọc sách nên mới biết được nhiều hơn, anh dường như không nhớ nổi câu nào có quan hệ với mẹ và các con, hoặc là nói không có, người này với anh mà nói là một bóng người nhàn nhạt.
Người đều có bóng dáng mà, hôm nay là ngày hiếm khi có mặt trời rực rỡ, Phương Hải vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy bóng của hai người chạm vào nhau, anh không nhịn được dựa qua một chút, muốn hoà hợp chúng nó thành một thể.
Triệu Tú Vân lải nhải nói không ít lời, thấy anh không đáp lại, phát ra một câu cảm thán "Ừm?"
Phương Hải vội vội vàng vàng đáp: “Anh nhớ rõ mà.
Chuyện bao lâu rồi, không phải suy nghĩ. Triệu Tú Vân cũng không nhớ rõ, thật ra cô cố ý không quá suy nghĩ đến chuyện quá khứ, luôn muốn có thể trải qua cuộc sống tốt là được, hiện tại xem ra là có chút khó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây