Triệu Tú Vân đoán không ra nên cũng không hỏi lại mà chỉ mời cô ấy ngồi xuống.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, cô cũng không thích cho tụi nhỏ xuống lầu chơi, chạy nhảy ngược xuôi lại ra đầy mồ hôi bị gió thổi tới lúc trở về lại cảm cúm phát sốt, người đau đầu lại là cô.
Mỗi lần Vương Quyên tới lại càng giống như muốn lao tới Miêu Miêu, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cô ấy nhìn về phía đứa nhỏ bằng một kiểu yêu thương không phù hợp với lứa tuổi, nói: “Đúng là một cô bé ngoan.
Triệu Tú Vân tự cảm thấy hiện tại mọi người cũng đã thân thuộc với cô ấy nên nói lời trấn an: “Cô còn trẻ không cần phải gấp gáp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây