Miêu Miêu không nhạy bén như chị gái, đứng cạnh cửa to tiếng kêu “Ba ơi ăn cơm như thường ngày, cô nhóc bị chính mình chọc đến nỗi cười khà khà.
Cô nhóc gọi hết mấy tiếng, vẫn chưa thấy người, Miêu Miêu lẩm bẩm oán trách, cô nhóc thích nhất đợi ba bước vào cửa, như thế thì có thể chơi nhấc bổng lên cao ngay lúc đầu.
Thích về không về chứ, Triệu Tú Vân nâng đũa nói: “Ăn mau lên.
Hòa Nhi cắn muỗng, có phần do dự, ánh mắt liếc về phía cổng khu tập thể, chỉ có Miêu Miêu ngồi xổm cạnh ngưỡng cửa chờ đợi, trông thấy ba từ xa thì kéo dài giọng la lên: “Ba… Ơi… Ăn… Cơm.
Một tay của Phương Hải xách chai nước tương, một tay bế con gái út lên, đi vào nhà bếp đặt đồ xuống mới ngồi vào bàn ăn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây