Phương Hải có lòng muốn tranh cãi cho mẹ mình một hai câu, đến cùng thì đó cũng là người sinh ra và nuôi nấng anh, kỳ thật là không tệ với anh, anh cũng biết mối quan hệ của bà ấy với con dâu và cháu gái mình, anh chỉ có thể thôi, mắt không tự nhiên mà nhìn đông nhìn tây.
Triệu Tú Vân không trông cậy vào anh nói cái gì, mắng tiếp: “Người nhà mẹ chồng cô ta vừa đến, khá lắm, nói thẳng là đứa nhỏ như vậy thì làm sao có thể lớn được, khiến cho lão Trương tức giận, bảo bà ta xéo đi. Nếu như em là Dung Dung, sau khi nghe xong câu này thì em còn có thể từ giường bệnh đứng lên. Còn có ba chồng của cô ta, thật sự là em chưa từng gặp được người ba chồng nào như vậy, đúng là không còn gì để nói, ra vẻ quan chức kiêu ngạo đến mức tưởng em là người hầu của con dâu ông ta, còn muốn sai em giặt quần áo cho ông ta, em thấy ông ta bị điên rồi, nếu không phải là em cố nhẫn nhịn thì em sẽ đi tố cáo ông ta là một dư nghiệt phong kiến. Giặt quần áo, đang nói ai vậy chứ, Phương Hải cũng tức giận, mắng: “Ông ta cũng xứng sao, anh còn phải tự mình giặt quần áo đấy.
Triệu Tú Vân giống như cười mà không phải cười nói: “Như thế nào, tự giặt quần áo cho nên anh ấm ức sao?
Phương Hải ngượng ngùng nói: “Đâu chứ, đâu chứ.
Con mắt nhìn bốn phía sau đó tập trung nhìn vào, hỏi: “Đó là Hòa Nhi sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây