Hừ, ngày nào cũng chạy ra ngoài, không biết chạy lung tung ở đâu, ngày nào đó chết ở bên ngoài thì chắc cũng không có người biết.
Trong cả khu nhà này, người Hòa Nhi không thích nhất chính là dì Trần này, cũng không nói gì nữa mà cô bé lại là hoạt bát xuống lầu.
Cô tìm Cao Minh luôn rất chuẩn xác, vịn vào chiếc cây gọi.
Cao Minh từ chỗ trên cao cỡ nửa người nhảy xuống, tiện tay lau mồ hôi nói: “Sao lại ở đây.
Ban đêm tối, chỗ xung quanh lại không có đèn, Hòa Nhi ngẩng đầu nhìn, nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy đen thui một mảnh, cành lá ở chỗ nào thì cô bé cũng không thấy rõ, nếu như giẫm không cẩn thận thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây