Lúc sinh Hòa Nhi, người ta nói là không mang theo đồ, người ta cũng đi về nhà không quay đầu lại, trong tháng là mẹ của cô miễn miễn cưỡng cưỡng giúp đỡ, còn ngày ngày tức giận đến mức rơi nước mắt. Sang tháng, người ta liền chạy về chăm sóc chồng và con trai, nào có quan tâm đến sống chết của cô.
Đến lúc sinh đứa thứ hai thì khỏi phải nói, lải nhải, không phải uống nước phù thủy thì chính là ăn cỏ, cố gắng để sinh được con trai, Triệu Tú Vân hờ hững. Sinh ra con gái là do cô, lời này lặp đi lặp lại không dứt, lần này trở về cô rất thông mình, trong tháng thì đi tìm bà cụ hàng xóm giúp đỡ.
Vốn là cơ thể khỏe mạnh, nhưng càng chăm sóc thì càng tiều tụy, từ lúc sinh ra Miêu Miêu đã không có bao nhiêu da thịt, sau khi đến khu tập thể thì tốt hơn một chút, bản thân cô thấy vậy thì cũng không còn quá lo lắng nữa.
Dù sao thì cũng đã rời xa, cũng có thể quen được nhiều người hơn.
Nhà ai mà không phải chịu đựng mẹ chồng chứ, Triệu Tú Vân chịu đựng từ năm này qua năm khác, hóa ra bây giờ cô còn mạnh mẽ hơn lúc trước, cô gái trẻ có da mặt mỏng, sau khi lấy chồng sinh hoạt mới biết được, da mặt cũng không bằng cơm ăn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây