Gằn từng chữ, Trần Thanh Vận đều nghe rất rõ, mặc dù cô bé còn chưa học được hai chữ nhục nhã này nhưng mà cũng đã hiểu được ý tứ trong đó.
Chờ đến lúc Hòa Nhi trở về gọi cô bé nhảy thì cô bé hờn dỗi đem tảng đá ném xa, kết quả là lực lại không đủ, ngã đầy miệng tro, mọi người phốc phốc cười lên.
Vốn là khi chơi trò chơi này sẽ bị ngã. Hòa Nhi cũng vừa mới bị ngã, cũng bị mọi người cười giống như vậy, không có ác ý.
Trần Thanh Vận lại cảm thấy đây là ác ý, ngồi sập xuống đất bất động, gào khóc. Người khác cũng sẽ không giống Vương Hải Quân dỗ cô bé, nhất là Hòa Nhi thì lại gấp gáp thúc dục: “Trần Thanh Vận, cậu mau dậy nhanh lên.
Nếu cứ ngồi đó làm chậm trễ thời gian chơi của mọi người thì cũng không được. Trần Thanh Vận không nhúc nhích, nước mắt rơi xuống rầm rầm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây