Đứa trẻ mồ côi của chiến hữu giao đến tay cô, để bù đắp nỗi tiếc nuối không sinh được con gái của cô, lúc đó cô ôm trong vòng tay sợ nó tan ra, con gái ruột nhà người khác không có thì cô đều cho con tất cả. Anh cả anh ba đều xem cô là em gái, anh hai càng đừng nhắc đến, từ nhỏ đã rất yêu quý cô.
Cả nhà nuôi dạy đến khi làm sinh viên, chính Tống Vân cũng thấy tự hào.
Bây giờ nghĩ lại, vẫn là học đại học làm hư đứa trẻ, tham gia cái gì mà hội văn học Lao Tử, nhà văn lỗi lạc thì không đến hai người, sự xa cách của học giả chua chát là một bộ, trong bụng chả mấy mực nước, bên ngoài không được bao nhiêu chữ nghĩa, một số trong số họ đã được gửi đến vùng nông thôn để cải tạo, còn mấy người được giữ lại ở nhà.
Không học nữa thì đi làm, may thay cũng có học vấn.
Văn phòng đàng hoàng, nghe nói dễ nghe, lương cao. Tống Vân cũng làm tròn trách nhiệm với người bạn quá cố của mình, chọn cho cô ta chàng rể tốt nhất trên thế giới. Cô ta không vừa lòng, tự mình yêu đương với bạn học, người đó sau này phải đi cải tạo, chuyện này cũng tính là kết thúc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây