Bác sĩ phụ trách họ Chu, khoảng năm mươi tuổi, tóc hơi bạc, trên mũi đeo một cặp kính viền vàng, lúc nói chuyện với Phương Hải rất là quen thuộc, sờ sờ vào cánh tay của anh, nói: “Khá tốt, ít cử động nó, nửa tháng là có thể tháo bột.
Triệu Tú Vân đã soạn sẵn những điều muốn hỏi, nói ra một lèo.
“Bác sĩ Chu, anh ấy như vậy thì nên ăn cái gì để bồi bổ ạ? Sau này có để lại di chứng hay không, hoặc là có bị thương tới nội tạng gì đó không?
Không ngờ những gì Phương Hải nói cô căn bản là không tin, chỉ tin người có chuyên môn.
Nếu đổi lại là một bác sĩ khác chắc chắn sẽ cảm thấy rất vớ vẩn, chẳng qua bác sĩ Chu làm quân y đã nhiều năm, chuyện gì mà chưa gặp qua, sắc mặt như thường nói: “Vết thương của cậu ấy không nghiêm trọng lắm, ăn nhiều trái cây rau dưa một chút, có điều kiện thì ăn cá ăn tôm cũng được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây