"Anh, anh cầm dùng đi, đồng hồ trong nhà nếu một ngày nào đó quên mang về, Tráng Tráng đi học cũng không biết là mấy giờ, về sau em còn thường xuyên phải đi quân khu tặng quần áo, có đồng hồ đeo tay, trên đường cũng có thể xem thời gian, sẽ không lỡ thời gian."
"Oánh Oánh nói có thể cầm thì anh mau cầm đi." Vương Vũ Quyên lần trước bị chồng đẩy một cái, buổi tối sau khi bị làm công tác tư tưởng, hiện tại không có biểu hiện quá mức: "Năm mới chia tiền, anh không còn chú ý ai rút được vé đồng hồ, hiện tại Trường Dật cho anh, vừa hay anh không cần cân nhắc tích góp tiền mua."
Đổng Quế Hồng nhìn đồng hồ trong tay con trai, đi đến bên cạnh con rể, quay lưng lại hỏi: "Trường Dật, con muốn mua cái đồng hồ gì? Mẹ mua nó cho con."
Lúc ấy chuẩn bị của hồi môn, có nghĩ tới trả lại cho con rể một chiếc đồng hồ, nhưng lúc ấy không có tình cảm gì với con rể, không rõ rốt cuộc là loại nhân phẩm gì, bà lựa chọn máy may hai người đều có thể dùng.
Trải qua thời gian dài như vậy, bà yên tâm với mọi phương diện của con rể, mua cho con rể một cái đồng hồ, bà cực kì bằng lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây