“Người ta đều ghét nấu cơm, muốn được lười biếng, chỉ có em là chịu khó, anh có phúc thật đó.
“Sao thế? Nghe giọng nói của anh hình như cũng không có phúc cho lắm nhỉ.
“Không không không, có thật, anh thật sự thấy có phúc mà.
Mục Băng Oánh mím môi cười, cầm ly nước uống một ngụm, vừa đặt ly nước xuống, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói ngạc nhiên của Tiểu Hồ, ló đầu ra xem thử, cô cũng kinh ngạc theo, vội vàng đứng dậy: “Phi Dược? Không phải chú nói không về sao?
Cố Trường Dật vừa nghe thấy, liền đặt nồi xuống đi ra khỏi phòng bếp, quả nhiên trông thấy nguyên hình nguyên dạng em trai thứ hai của nhà bọn họ đã trở về.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây