"Đúng vậy. "Vương Vũ Quyên treo lạp xưởng lên để hong rồi bước vào: “Cứ không chịu nhận mãi thì sẽ làm buồn lòng họ, hơn nữa, đó cũng không phải là thứ quý giá gì, cá viên được thôn phân phát, dạ dày bò cũng là do thôn phân phát. không cần dùng phiếu, lấy cáu này rồi thì họ cũng sẽ có phần của năm mới, hơn nữa sau khi Mục Viêm, Mục Huy đi, hai gia đình họ đều nhận được hơn 100 đồng, chỗ này đâu có là gì. "
"Em cũng không có nói gì." Mục Băng Oánh biết rằng thu nhập trong thôn năm nay có vẻ cũng khá lắm. Trên đường vào thôn cô nhìn thấy bên ngoài mỗi nhà đều treo lạp xưởng, trước đây không có nhiều như vậy, nhiều lắm thì mua một cân thịt, giết một con gà để dành đến đêm giao thừa thì ăn, cũng không có thịt dư để ướp làm lạp xưởng.
" Đúng rồi, Oánh Oánh, năm nay gia đình chúng ta được phát 200 tệ bởi vì đầu năm ngoái con làm trọng tài cũng được tích điểm..."
“Mẹ, mẹ không phải muốn chia tiền cho con đấy chứ? Mục Băng Oánh ngắt lời mẹ: “Đừng làm vậy.
“Chuyện cần nói vẫn cần nói với con một tiếng. Đổng Quế Hồng cười cười chỉ ra ngoài cửa sổ: “Gà nhà mình nuôi còn gầy, mẹ mua năm con gà của hợp tác xã, còn lấy lương thực đổi lấy 5 con gà nữa với ngũ bảo hộ của thôn, ngày mai con mang hết đi, biếu nhà thông gia mỗi người hai con, đống còn lại con đem hết theo lên đảo, còn cả, ngỗng muối, cá muối với lạp xưởng, con cũng đem theo, nhớ phải treo chúng lên cho khô, không khô không được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây