Nghe tới đó, Mục Băng Oánh đoán rằng mẹ chồng cô đã cố ý sắp xếp, nếu không kỹ thuật viên kiểu nào, sao có thể truyền tay nghề cho người của thôn Mục Khê được.
“Sau khi chú út của cháu biết chuyện thì đã coi bông là nguồn nguyên liệu, trực tiếp tới thành phố xin loại bông Tây Cương chuyên dùng để may trang phục, gửi báo cáo rất nhiều lần, xin gia tăng diện tích trồng bông của công xã Hồ Khê, đồng thời còn xin thêm kỹ thuật viên trồng bông, hôm nay mở họp là để thông qua chuyện này!
Mục Băng Oánh kinh ngạc đến mức hơn nửa ngày trời mới tiếp thu được, một vòng quanh co luẩn quẩn này, thế mà lại liên kết được với nhau, nếu phường gia công và phường in nhuộm cải thiện được điều kiện sinh hoạt của thôn Mục Khê, thì nghề trồng bông và kỹ thuật in nhuộm vải sẽ đưa thôn Mục Khê và công xã Hồ Khê bước lên con đường thực sự thoát nghèo và trở nên giàu có.
“Hả? Thông qua rồi! Vương Vũ Quyên kinh ngạc, cô ấy còn tưởng rằng thành phố không có khả năng đồng ý chuyện này, làm gì có chuyện ăn còn chưa đủ no đã đi xin trồng bông, phường gia công còn chưa được thành lập, không nghĩ tới thế mà được thông qua thật: “Mùa xuân tới chúng ta sẽ bắt đầu trồng bông? Thế lương thực có đủ ăn không?
“Không thiếu lương thực cho em ăn đâu. Mục Giang Ba bê chậu rửa tay tới trước mặt bí thư chi bộ thôn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây